Lúc quen anh, tôi đã biết anh là người ăn chơi, tiêu tiền như nhặt được mặc dầu anh ko có điều kiện như các thiếu gia này nọ. Tôi hy vọng với ái tình sẽ đưa được anh về lối sống phải chăng đẹp. Người ta thường đề cập núi sông dễ đổi, bán tính khó dời quả chẳng sai. Cuộc sống bắt đầu đảo lộn trong khoảng lúc tôi sinh con. Tôi ở lại Sài Gòn đúng một tháng ở cữ.

Sau ấy, hai mẹ con tôi về quê sống tới khi bé được 6 tháng tuổi thì tôi gửi con cho bà ngoại trông và bắt đầu đi khiến lại. Cứ chiều thứ bảy hàng tuần, tôi hối hận hả chạy về quê thăm con trong khi anh ở lại Sài Gòn đàn đúm nhậu nhẹt thâu đêm, cờ bạc bịp tay trắng. Anh về thăm con cứ ngày càng thưa dần. Trong thời kì tôi không ở nhà, anh toàn ăn cơm tiệm. Anh như chim sổ lồng bay nhảy đầm mọi hướng, tới khi hết tiền anh về quê lấy của tôi 6 triệu kể là khiến ăn gì đấy.

Tôi cũng tin và đưa tiền cho anh mặc dù đó là tiền để dành tìm sữa cho con. một ngày nọ, tôi bất thần về lại nhà ở Sài Gòn. Thấy tôi về, mọi người trong xóm xúm vào đòi nợ, tôi như chết yên. Tôi phát hiện anh cầm cố lap top, xe máy… bất cứ mẫu gì mang thể cầm được để ăn chơi, cờ bạc. Tôi đề cập thì anh bảo làm ăn thất bại phải mượn tiền trả lương cho người lao động, tôi cũng tin nữa. Ngày được báo anh đang đánh bài, tôi như rơi xuống chín tầng địa lao tù, anh ôm ấp tôi khóc lóc hứa hẹn sẽ từ bỏ.

Tôi đi vay tiền khắp nơi trả nợ cho anh, chuộc xe và laptop về. Thế nhưng, lúc chơi hết tiền lại, anh lại đem chúng cầm cố tiếp. Anh ăn nhậu liên miên, chơi bời xả láng, vẫn chơi bầu cua bịp, bỏ mặc tôi đang bơi gữa chiếc đời đầy khó khăn. Biết anh khó khăn, tôi thủ thỉ bên tai anh hằng đêm, cứ liệu đủ thứ nhằm vun đắp lại hạnh phúc gia đình, tránh tan vỡ, cứ ngỡ anh quay đầu nhưng anh lại đi tiếp. Tôi nhịn ăn, nhịn mặc lo cho chồng cho con, thèm nước mía không dám uống, muốn ly chè ko dám ăn, làm thịt heo, giết mổ bò đối với tôi thời khắc đó như món gì xa xỉ lắm. Con bị bệnh, chỉ tôi và bố mẹ tôi lo tiền, anh chỉ bỏ công chăm. Tôi mổ gai mũi anh cũng chẳng đỡ đần đồng nào. Tiền học cho con anh đóng được 2 tháng, dù con tôi đi học đã 2 năm rưỡi. Vui thì anh lo, buồn anh đi nhậu, bỏ lại sau lưng hầu hết cho tôi. Anh khiến anh tự chi tiêu, tiền anh đưa tôi như muối bỏ biển.

Tôi đảm đương trong ngoài mọi thứ mặc dù đồng lương nhà nước ko là bao. Tôi sống quên mình vì anh mà anh cũng chẳng đoái hoài. Tôi cố giữ để anh ko mất mặt sở hữu gia đình bên vợ mà anh đâu với biết. Anh nói xấu tôi có đồng nghiệp tôi, nhắc tôi cặp kè với đàn ông này đến đàn ông khác để lấy tiền tiêu pha. Anh ko gần tôi được, anh nói tôi là đĩ, anh mắng chửi ba má tôi, dọa sẽ giết mổ tôi, may mà tôi thoát ra khỏi vòng tay anh chạy ra ngoài trong đêm đó… Còn phổ quát chuyện đau lòng khác nữa. Anh đã xúc phạm tới nhân phẩm và danh dự tôi đến thế đấy. Tôi ko chịu nổi anh nữa. Anh đổ lỗi cho tôi là cộc cằn nên anh mới khiến cho thế Và rồi vẫn là những đêm dài với tài xỉu bịp. mang người vợ nào vui vẻ lúc chồng quẳng gánh gia đình trên vai mình không? Tôi có ý định ly hôn trong khoảng lâu nhưng đợi chờ anh quay về sống phải chăng mang vợ con.

Anh vẫn tính nào tật nấy, đỉnh điểm là sắp đây tôi đã đuổi anh ra khỏi nhà vì chẳng thể chịu cất được lúc trông thấy mặt anh. nếu như anh biết sửa sai thì trong bốn năm qua anh đã làm cho rồi. Tôi sợ con tôi bị tác động hình ảnh của cha nó. Anh đã khiến cho tim tôi chảy máu, anh đã để lại trong tôi nhiều vết thương ko thề lành theo thời gian. Tôi chỉ muốn cuộc sống bình lặng mà lo cho con, tuy nhiên tôi không cần gì ở anh cả. Tôi đang ở trạng thái tiến thoái lưỡng nan, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên nên làm thế nào đây.

Chủ đề cùng chuyên mục :