Hai người cùng chịu một nỗi khổ nhưng số mệnh khác nhau

Cùng một nỗi khổ nhưng căn số khác nhau

>> Xemt thêm : san sớt các bài kinh phật hay nhất từ các thiền sư hàng đầu trên cả nước

Tại một thôn nhỏ ở Ấn Độ, có hai anh em sống rất khổ cực. Người mẹ tắt nghỉ từ khi cả hai còn nhỏ, người cha thì ngày ngày uống rượu, hút thuốc phiện, không quan hoài gì đến hai đứa con.

Một thời kì sau, người cha vì điển tích thuốc phiện nên bị bắt vào tù. Sau khi cha vào tù, hai anh em phải đi bới rác để sống qua ngày. ban sơ, họ chỉ nhặt đồ ăn thừa người khác vứt đi để ăn dằn bụng, về sau thì biết thu thập thêm phế liệu để bán.


Mỗi khi bán phế liệu được tiền, người anh không đi ăn mà đều đem đi đánh bạc. Người em lại khôn xiết quý trọng số tiền không dễ gì kiếm được này, tiết kiệm từng đồng để nộp tiền đi học.

Người anh thẳng băng ở sòng bạc nên bị nhiễm các thói xấu như rượu chè, đánh nhau, nghiện thuốc phiện, suốt ngày đi cùng một nhóm đánh cắp làm những việc xấu.

Người em siêng năng học hành, ban ngày đến trường, tối lại đến quán ăn làm thêm, còn học cả viết văn.



10 năm sau, người anh vì các tội danh như hút thuốc phiện, trộm cướp mà phải vào tù, trong khi người em trở nên tác giả lừng danh.
Có một nhà báo vào tù phỏng vấn người anh, hỏi rằng: “Anh cho rằng điều gì khiến anh do vậy tình trạng hiện nay?”

Người anh nói một cách kiên cố: “thống khổ! Nỗi khổ đau suốt thời thư như một tảng đá nặng đè trong lòng tôi, khiến tôi không ngóc đầu lên được”.

Phỏng vấn xong người anh, nhà báo nối đi phỏng vấn người em trai. Nhà báo hỏi: “Anh trai anh nói cuộc sống đau khổ đã đẩy anh ấy vào con đường cầm tù. Vậy còn anh, anh nghĩ điều gì đã khiến anh đạt được thành công như ngày hôm nay?”

Người em khẳng định: “Nỗi đau khổ thời ấu thơ!”

Nhà báo không hiểu, hỏi tiếp: “Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng chịu khổ như nhau. Tại sao anh trai anh trở thành phạm nhân, còn anh lại trở nên tác giả lừng danh?”

Người em giải đáp:

“Nỗi đau khổ suốt thời thơ ấu như một tảng đá nặng đè lên chúng tôi. Khác nhau ở chỗ, anh tôi luôn giữ tảng đá đó trong lòng, thế nên anh ấy cảm thấy mình chẳng thể ngẩng lên nhìn bầu trời rộng ngoài kia. Còn tôi đã giẫm nát tảng đá này thành những mảnh nhỏ, cụ xếp thành các bậc thang đưa bản thân mình bước lên cao”.

__((()))__

>> Nguồn : http://kinhphatgiao.net/category/kinh-phat