Nói với người xuất gia trẻ Thiền sư Thích Nhất Hạnh

NÓI VỚI NGƯỜI xuất gia TRẺ
Thiền sư Thích Nhất Hạnh
(Trích)
dương gian ai cũng đeo đuổi một sự nghiệp. Người xuất gia cũng có sự nghiệp của mình, nhưng sự nghiệp của người xuất gia rất khác với sự nghiệp ở ngoài đời. Ở ngoài đời, người ta cần có một bằng cấp, một địa vị, một tăm tiếng để có thể gọi là thành công. Sống trong chùa với tư cách một người xuống tóc, chúng ta không cần một cái bằng cấp, dầu là bằng cấp Cao Đẳng Phật Học, chứ đừng nói là bằng cấp cử nhân hay tấn sĩ.

>> Xem thêm : tổng hợp những bộ kinh phật hay nhất của các thiền sư hàng đầu Việt Nam

Có nhiều nhà tu cho sự nghiệp của họ là ngôi chùa của họ, là địa vị của họ trong giáo hội và trong xã hội. Có những nhà tu có bằng cấp tấn sĩ và rất chấp nhận với cái bằng cấp đó. Có người cho rằng sự thành công của họ là một ngôi chùa lộng lẫy, có nhiều bổn đạo lui tới. Họ làm hội trưởng hội Phật Giáo, họ làm viện chủ, họ làm hòa thượng, và có khi họ làm học giả. Họ cho xuất bản những cuốn sách rất có tính cách bác học, để chứng tỏ rằng họ có khả năng nghiên cứu uyên bác. Hạnh phúc của họ nằm ở trong những thành quả đó. Họ có thể được ca tụng là một nhà học giả thông thái, như là một người đậu bằng cấp cao, như là viện chủ một ngôi chùa lớn có nhiều bổn đạo, nhưng những thành tựu đó không phải là mục đích của người xuống tóc.



Người xuất gia trẻ có nên ước ao địa vị của những người ấy không? Chúng ta phải chiêm nghiệm về vấn đề này rất kỹ, bởi trong giới những người xuống tóc trẻ có rất nhiều người hiện đang hướng theo con đường này, dùng thời giờ và năng lượng của đời mình để chạy theo những cái bả danh lợi, dù là những bả danh lợi trong phạm vi nhà chùa. Cái năng lượng của sự ước ao đó xúc tiến chúng ta đi học, đi nghiên cứu, đi vận động. Cái năng lượng đó không phải là Bồ Đề Tâm; cái năng lượng đó chỉ là tâm danh lợi được cải trang dưới Bồ Đề Tâm. hoài vọng làm nhà học giả Phật Học, ước vọng làm một giáo sư Phật Học nổi danh, ước vọng thi đậu một bằng cấp lớn, nguyện vọng làm viện chủ một thiền viện hoặc một tu viện lớn, nguyện vọng được người ta kính cẩn, trọng vọng và cúng dường, hoài vọng ấy quyết không phải là Bồ Đề Tâm.

Hiện hiện, có biết bao nhiêu người tu trẻ đang bị kẹt vào cái thế đó mà không tự biết, cứ nghĩ rằng mình đang thực thụ tu đạo và phục vụ cho đạo. Trong khi đó, sự nghiệp của người xuất gia cao cả hơn một triệu lần. Đi xuất gia là để chuyển hóa những khổ cực của mình, để đạt tới hiểu biết lớn, nghĩa là Đại Giác Ngộ, để đạt tới tình thương lớn, nghĩa là Đại Từ Bi, để đạt tới cái tự do lớn, tức thị Đại Tự Tại. Đây không phải là những danh từ, đây là những cái ta có thể thực hành được bằng sự tu tập. Nhìn cho kỹ, ta thấy có những người có hiểu biết lớn, tình thương lớn và tự do lớn. Những người có hiểu biết, thương yêu và tự do là những người có hạnh phúc và khả năng ban phát hạnh phúc. Có những người có bằng cấp lớn, làm học giả nổi danh, làm viện chủ những ngôi chùa lớn nhưng không có những yếu tố đó. Họ không có hạnh phúc trung thực.

>> Nguồn : http://kinhphatgiao.net/noi-voi-nguo...nhat-hanh.html