Tình Trạng : Đã Hoàn

Truyen teen Nắng chói chang vội vã gọi ngày mới lên như thế, Hà Nội một ngày thật rộn rã......





Bước ra đường vào buổi sáng trong cái tiết trời như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ vậy. Sáng nay cũng như mấy sáng trước tôi bước ra đường trở bạn đi làm, nắng vàng đong đầy từng dải đường tôi qua. Bỗng cảm giác 3 năm trước đây lại hiện ra trước mắt vậy, vẫn khung trời ấy, vẫn khoảng thời gian ấy lùi về quá khứ một bước như mới ngày hôm qua diễn ra vậy.



Cách đây 3 năm, tôi vẫn còn là một cô bé học sinh tâm hồn ngây thơ non nớt với bao ước mơ, bao hoài bão ấp ủ để vươn tới cánh cửa Đại Học như bao các bạn đồng trang lứa khác. Ấy vậy mà nhanh quá, giờ tôi đã là cô sinh viên năm 3 rồi. Hà Nội những ngày này, chào đón các cô cậu mùa thi bằng một cái nắng "kinh sợ hãi", làm tôi chợt ùa về miền kí ức ngày ấy. Cái cảm giác được lên phố thị xa hoa, rực rỡ, nhịp thở cũng vồn vã hơn miền quê ả của tôi. Giờ đây nhìn thấy các bậc phụ huynh tất tả đưa các con của họ lên để bước vào một mùa thi, một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời. Tay vác tay ôm đồ đạc cá nhân, tìm nhà trọ, lo lắng chỗ ở, ăn uống chuẩn bị tốt nhất cho kì thi sắp tới. Tôi lại nhớ về ngày ấy.







Cái ngày mẹ tôi, cậu tôi hộ tống đưa tôi lên để đi thi đại học, cảm giác ấy vẫn còn tươi nguyên trong tiềm thức của cô sinh viên hiện tại. Mọi thứ đều mới, xa nhà, xa thời học sinh thêm một bước, tất cả như mới lạ. Nhớ cái hồi ấy, cuộc sống sinh viên như tôi tưởng tượng ra nó thật khác xa bây giờ. Trước khi xa nhà để một mình thực hiện giấc mơ của mình tôi đã vẽ ra một cuộc sống tự do tự tại của một sinh viên, tất cả đều do mình phải tự lo, tự trang trải, sống sao cho thoải mái mà không sa ngã. Bố mẹ, gia đình tất cả những người yêu thương mình đều đặt niềm tin vào mình, mong ước cho mình sẽ thật vững vàng trên con đường mình đã chọn. Nhưng tôi không đặt nặng chuyện đỗ hay không đỗ, nhất thiết phải đỗ để tự tạo áp lực cho mình. Mọi thứ cứ như vậy đó, mẹ tôi là người lo lắng cho tôi nhất. Khoảng thời gian tôi thi, mẹ không yên lòng mà chạy ra cổng trường đợi tôi thi xong rồi hỏi han, mẹ chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi. Đến giờ tôi nhận ra rằng, mẹ luôn ủng hộ tôi trên mọi con đường tôi đã, đang và sẽ chọn.







Rồi cái ngày ấy cũng đã tới, cái ngày tôi và cả nhà mong đợi cũng đã tới, tôi nhận được giấy báo đỗ đại học, bố mẹ tôi đều vui mừng cả, nhưng sao tôi lại khác, một cảm giác vui mừng lại xen lẫn bao cảm xúc khó tả, tôi không tỏ ra bất ngờ, tôi cũng không tỏ ra hài lòng hay tự mãn. Tôi đều nghĩ do may mắn thôi. Nhưng thôi, cố gắng theo đuổi vì gia đình, vì bố mẹ và vì riêng bản thân mình. Vậy là, tôi đã là cô sinh viên năm nhất. Hà Nội, xa lạ quá, dân thập phương đổ về Hà Nội, trên mọi miền đất nước, vậy là tôi đã bước sang một trang sử mới của cuộc đời mình.



Hà Nội không quá lớn để tôi thấy choáng ngợp, nhưng sao nó nhỏ bé mà tôi cảm thấy cô đơn và lạc lõng tới vậy. Những ngày đầu tiên, mọi thứ đều một mình, tôi cảm thấy chỉ có một mình, nấu một mình, ăn một mình, ngủ một mình và độc bước một mình. Tôi thấy một mình tôi, không thể hòa nhập, tôi nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ thời học sinh ngây ngô, nhớ tất cả những kí ức nguyên vẹn và đẹp đẽ ấy. Rồi tôi chào đón trang sử mới của mình bằng một doc truyen nguoi lon online mảnh kí ức buồn, đến giờ tôi vẫn không thể nào quên mặc dù đã nguôi ngoai đi.







Mối tình học trò của tôi, thật không thể nào có thể xóa đi, cô sinh viên năm nhất ngày ấy cảm thấy cô độc đến trọn vẹn khi mối tình đầu của mình cất cánh bay xa ở một phương trời khác. Bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu nước mắt tôi dành trọn vẹn với khoảng không gian lẻ loi. Có những nỗi buồn không thể đong đếm bằng nước mắt, nên một mình vẫn buồn hơn lúc nào hết, tôi đã từng có một nỗi buồn thật đẹp như thế. Bạn bè mới, cảnh trời mới, trường mới tất cả đều mới tinh tươm nhưng có một nỗi buồn xưa cũ sẽ mãi theo cạnh tôi đến giờ phút này.





Có phút yếu lòng, có phút thấy mình thật bất lực chuyện học hành, thi cử chuyện tương lai...đều phút chốc khiến ta cảm thấy mình thật nhỏ nhoi và yếu ớt. Cuộc thường thử thách ta như thế, rồi có ngày sẽ tự mình biết mãnh mẽ hơn. Thoáng chốc đã là sinh viên năm ba, sắp không còn là sinh viên nữa rồi. Tôi sắp bước sang một ngôi trường mới rồi, ngôi trường mà chẳng một ai là không phai không vào, và không một ai có thể ra nổi và tốt nghiệp được, người ta thường gọi là trường đời. Vâng, cơm áo gạo tiền, gánh nặng cuộc đời mỗi người. Đôi khi con người ta vẫn thường chông chênh, mông lung với những bước đi của mình trên con đường tương lai. Thế nhưng sống trọn vẹn từng giây từng phút có lẽ sẽ không để ta phải hối tiếc. Tôi vẫn thường thế, có lẽ cuộc sống sinh viên vẫn là khoảng thời gian đẹp nhất mỗi cuộc đời con người, dù có buồn, dù có những mảng quá khứ không thể phai đi thì nó vẫn là đẹp nhất, thường trân trọng quãng thời gian này, dù nó có như thế nào. Tôi sẽ trưởng thành và độc lập hơn. Chắc chắn là như vậy, mong bạn và tôi đều có một lý tưởng và ý chí kiên định. Mong cho tất cả các bạn học sinh sẽ cố gắng nỗ lực để đạt được điều mình muốn qua mùa thi này, thân ái !