dịch vụ thám tử theo lời tâm tình của một khách hàng có một mái ấm và 2 cô con gái xinh xẻo. Lần đó, qua công tác, tôi quen anh. Anh vẫn chưa có gia đình. Tôi choáng ngợp bởi nụ cười, ánh mắt, giọng nói và cả sự quan hoài của anh. Sau 4 lần gặp gỡ anh đã nắm tay tôi, nói nghiêm chỉnh: “Chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy với ai!”Cho đến hiện, tôi vẫn tin đó là lời rất thật lòng. Những ngày quen anh, tôi luôn có cảm giác lỗi với chồng, con và cả người mẹ chồng tiệt của tôi. Những lúc hai đứa gặp gỡ về, thấy tôi có vẻ hơi mệt mỏi, mẹ chồng luôn là người lo âu nhất: “Con có sao không?”. Rồi bà đi pha nước cam cho tôi uống, phụ tôi làm bếp… Chồng tôi thì sung sướng tận hưởng những thích thú từ chuyện giường chiếu mà tôi tự mình “cải cách” sau khi rút thêm “kinh nghiệm” với anh. Tôi chia con người mình ra hai phần, phần cho gia đình và công việc thì rất toàn vẹn; phần với anh, tôi si mê. Nói tóm lại, tôi thật sự có liều “doping” cho cuộc sống của mình.

Nhưng càng ngày chúng tôi càng nhận ra cách sống đó là không ổn. Đúng với bản chất nữ giới, tôi bắt đầu ghen vì anh vẫn luôn được nhiều cô gái “rình rập”. Anh bằng tuổi tôi nhưng chưa có gia đình, lại thành đạt và rất chuẩn trong giao tế, nên bao người quen cứ giới thiệu bạn bè, em gái, thậm chí có người còn chấm anh là rể tương lai… Anh giới thiệu tôi với gia đình, bạn bè; cả nhà anh ai cũng mến tôi, các em gái của anh thích tâm sự với tôi chuyện chồng con và luôn nhờ tôi tìm người mối lái cho anh. Nói chung, chúng tôi “diễn” khá đạt nên cả hai bên gia đình chẳng ai mảy may ngờ. Dù vậy, đó là mối quan hệ dấm dúi nên cảm giác rắc rối, tội cứ đến liên hồi. Tôi đau đớn, cố cắt đứt nhiều lần, nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Anh cũng vậy, bao lăm sim điện thoại được thay, để rồi chúng tôi lại nhắn nhe chào nhau: “Em có khoẻ không?”, “Anh đang rất nhớ…”.
Tôi thấy mình may mắn khi chưa bị tai họa từ sự bội phản của mình. (Ảnh minh họa)
Năm 2010, một lần vào quán cơm trưa văn phòng với đồng nghiệp, tình cờ thấy anh kéo ghế mời một cô gái rất trẻ ngồi ăn, tim tôi thắt lại. Tôi không thể làm được gì suốt buổi chiều hôm ấy. Tôi nhắn “vĩnh biệt”. Anh điện thoại nhiều lần tôi không bắt máy. Cuối cùng, anh chặn đường để hỏi căn nguyên, tôi nói: “Tôi không thể nhìn anh sánh vai cùng người khác”. Anh lại thật thà: “Em ơi, anh cũng cần có vợ!”.

Liều “doping” đã hết, tôi sống thiếu nó cực kỳ khó khăn. Nhưng, như anh từng nói: “Dù sao, cũng cảm ơn bít tất những ngọt ngào…”. Tôi cố sống để quên, để coi như chơi có anh trên cõi đời này. Tôi vẫn giữ số điện thoại và tên anh trong danh bạ, nhưng không bao giờ chạm tới chiếc điện thoại mỗi khi về đến nhà. Thậm chí, có lúc tôi để nó luôn trong hộc bàn ở cơ quan. Vợ chồng tôi gần gụi nhau nhiều hơn, hạnh phúc hơn, hay chở nhau đi ăn uống hơn; có lúc thấy bóng anh, thấy anh nhìn, tôi lờ như thường biết.

thám tử tại hà nộiHai năm qua, tôi tưởng tình cảm mình đã chết, nhưng một ngày chồng tôi về nói: Nhỏ M. và T. sắp cưới nhau đó em. Tôi giật bắn người. té ra, T cũng là bạn của ông xã tôi và M. là người anh chọn. Đó là một cô gái nhỏ hơn chúng tôi 2 tuổi, từng dang dở một lần. Khi chồng tôi mang chiếc thiệp cưới của anh và M. về, cầm thiệp, tôi chết lặng trước câu ghi trên thiệp: “Trăm năm tình viên mãn/ Bạc đầu kẻ phu thê”. Tôi biết, đó cũng là lời nhắc cho tôi, từ nay phải sống tốt hơn, đàng hoàng hơn với gia đình của mình. Tôi thấy mình may mắn khi chưa bị tai họa từ sựp của mình. Tôi muốn cảnh tỉnh với Thu Hà và những chị em khác, “doping” dễ dùng nhưng khó dứt và tác dụng phụ của nó rất lớn. Tốt nhất, đừng liều với doping, bạn ạ.

Chủ đề cùng chuyên mục :