Gương mặt hốc hác, cơ thể tiều tuỵ và một tâm lý không ổn định như mình của hiện tại thì thật sự mình không còn lời lẽ nào dễ có thể diễn tả được cái trạng thái doc truyen tinh yeu hay của mình hiện tại cả.

Vón dĩ mình đã khổ tâm từ biết bao nhiêu lân rồi mà cái khổ cứ đeo đẳng mình hoài, mãi vẫn không chịu dừng lại. Mình mệt mỏi với đủ thứ chuyện.

Những ngày qua là những ngày nặng nề nhất trong đời mà mình trải, mình cảm giác như người mà mình yêu thương nhất đang lặng lẽ biến khỏi thế giới chỉ để lại cho mình một điều mà mình buộc phải lặp lại lần nữa, đó là KHỔ.

Từng ngày, từng giờ của mình trôi qua như quả tạ, mình tìm kiếm niềm vui bằng những câu chuyện phù phiếm với đồng nghiệp, bằng những nụ cười gượng gạo với Quán ốc...và mình không còn cách nào khác ngoài việc buông thả mọi thứ.

Mình không đủ thời gian để mà suy nghĩ cái gì hay ho cả, suốt ngày mình chỉ cúi gằm mặt xuống và để tay lên trán suy nghĩ về Cúp bế. Riết rồi mình có cảm giác cái đầu muốn nổ tung và Cúp bế.

Mình không nhắn tin nữa, không liên lạc nữa, không làm gì khác động chạm đến Cúp bế nữa ngoài việc suy nghĩ và nhớ kinh khủng về Cúp bế. Mình muốn phát điên lên khi suy nghĩ lý do tại sao mình lại nên cớ sự như vầy, tại sao Cúp bế lại dùng biện pháp này với mình?

Mình vẫn không tài nào hiểu được?

Việc mình không nhắn tin hay liên lạc nữa...có lẽ trở thành thói quen, không cồn cào nữa mà đổi sang phát khùng! Mình thức dậy là nghĩ ngay đến Cúp bế, và ước gì mọi thứ chưa xảy ra để mình còn được nhận tin nhắn của Cúp bế!

Mình chọn phương pháp im lặng, không thèm nhìn mặt, không thèm trả lời!

Cúp bế biết điều này và trở nên gượng gạo khi có mặt của mọi người.... đặc biệt là Lạnh lùng!



Mình đã để vụt mất trong tay cái gì quý giá nhất mà mình đã hứa sẽ hy sinh cả đời để có được và mình ngậm ngùi ngày hôm nay theo cái kiểu nữa vời, muốn hay không muốn, làm hay không làm???

Mọi thứ đều trở nên rất khó khăn với mình.

Mùa tour sắp tới, đây là dịp để mình thể hiện bản thân và phát triển công việc nhưng thật sự mình không đủ tâm trí nào để làm chuyện khác, mình cảm giác mệt mỏi và sự phấn đấu của mình dường như không mục đích?

Mình cần sự động viên của Cúp bế, mình mong mỏi Cúp bế bên cạnh để tạo nhiều cơ hội hơn nữa trong việc thể hiện nhưng thật sự Cúp bế đang suy nghĩ cái gì trong đầu doc truyen nguoi lon hay mình còn không kiểm soát được nữa là....

Cúp bế nói về anh Đầm và Khoa với mọi người, cả hai đều giỏi và vui khi hạt mầm thành quả của mình đã đơm hoa kết trái. Mình chỉ muốn la hét lên khi bản thân mình vô dụng và chẳng làm được cái việc gì ngoài việc than thở?

Nhưng thật sự trong trường hợp của mình, mình phải làm sao đây? Làm cái gì cũng không được hết và chọn cho mình ngõ nào cũng cụt thì làm sao mình có thể tìm ra lối thoát đây?

Cầu xin cũng không được!

Nhắn tin hay nói chuyện cũng không xong!

Nhận hết lỗi lầm cũng bị từ chối!



Và nhận những tin nhắn chửi bới theo kiểu chợ búa như vậy thì làm sao mình có thể chịu đựng được đây?

Tới thời điểm này là tròn một tháng khổ đau, một tháng của những sự giày vò tinh thần và thể xác, đây là tháng mà mình nghĩ khủng khiếp nhất từ trước đến giờ khi đem lòng yêu một người ... đã có người yêu!

Sống như mình hiện tại là cái kiểu sống như thế nào vậy?

Thật sự là mình không ngừng suy nghĩ về Cúp bế. Cái giận của mình nằm ở đâu trong tim nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Cúp bế từ xa là mọi thứ trong tim mình loạn nhịp.



Mình sợ!

Mình yêu!

Mình lo lắng!

Và cái giá của mình phải trả quá đắt cho việc sai lầm khi yêu đơn phương là loay hoay mãi trong cuộc sống hiện tại một cách vô vọng.

Từ đâu mà từ một người được “quan tâm nhất”, từ một người gần gũi Cúp bế đến như vậy mà trở thành con số 0?

Dấu chéo gạch bỏ dán thẳng vào mặt mình trong suy nghĩ của Cúp bế thì thử hỏi tim có nhói lên một chút gì đó thật khốn nạn sao?

Trầm tư khi vắng người và suy nghĩ vẫn vơ, chẳng tập trung cái gì cả cũng đủ làm cho mình mệt mỏi và đến giờ phút này mình chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ qua để một ngày nào đó, khi thức dậy mình nhoẻn một nụ cười thật tươi vì ít nhất trong cuộc sống tiếp theo vẫn còn Cúp bế đó...

...với một cái nhìn trìu mến, với một trái tim quá đẹp và vẫn “quan tâm nhất” ở mình!